Cơn gió phiêu bồng

Thảo luận trong 'Chuyện gia đình' bắt đầu bởi nuocepbuoi, 10/4/18.

  1. nuocepbuoi

    nuocepbuoi Expired VIP

    Bài viết:
    149
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    16
    -Anh không trở lại đây nữa sao?
    -Ừ, không?
    -Tại sao?
    -Tại vì ở đó anh thấy mình cô đơn, ở đó anh luôn cảm thấy mình không thể có được thứ mình muốn.
    -Em không thể là một lý do cho anh về sao?
    -Không, bởi vì em là người chỉ khao khát những thứ mình không có. Mấy năm anh ở đó, chúng ta có biết bao nhiêu cơ hội, vậy mà em chẳng bao giờ mang hạnh phúc đến cho anh.
    -Anh à, em cần thời gian...
    -Vâng, em đang có những thứ đó đấy. Đấy là thứ em muốn khi đẩy người ta ra xa em…
    [​IMG]

    Anh xa nhớ, nếu có một tình yêu tồn tại giữa anh và em, thì em tin tình yêu sẽ dẫn lối cho anh quay về bên em.
    Shop bao cao su cho tình yêu thăng hoa
    Anh à, có những khi chát với anh xong nước mắt em lại lăn dài, nhưng em chẳng buồn nhiều như cái thời tình đầu vụn vỡ. Trong tình yêu, em chỉ là một cô bé ngốc nghếch, vụn dại, tính khí rất trẻ em. Đứa “con nít” ấy trong em đã mâu thuẫn với một người lớn ngang dọc cuộc đời, đi khắp Đông Tây như anh. Đứa con nít còn mê chuyện cổ tích ấy ấy, luôn nghĩ khi mình sinh ra thì có một tình yêu đã dành sẵn và chờ đợi mình. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian mà người ta tìm thấy nhau, về bên nhau mà thôi.
    Đứa con nít trong em không tin tình yêu là những chặng đường phiêu lưu, thử thách, vì nó chỉ phù hợp với những điều êm dịu và mộng mơ. Lần đầu tiên khi gặp một gã “giang hồ” như anh, trái tim nó bắt đầu thổn thức. Nó thấy trong đôi mắt của anh một cái gì đó ấm áp nồng nàn và thế là nó bị mê hoặc. Nó đã chui ra cái vỏ ốc an toàn của mình chỉ vì tin tưởng một điều gì đó rất đặt biệt trong đôi mắt xanh mà anh chỉ dành riêng cho nó thôi.
    Tình yêu của nó hồn nhiên như trẻ nhỏ, cứ nhìn thấy nhau là vui, cứ quẩn quanh bên nhau là hạnh phúc. Còn tình yêu của anh là mưa ngàn thác thác lũ, là long trời lở đất, là những đê mê cuộn trào, rên xiết. Khi biết những điều đó, nó sợ hãi, lẩn trốn. Để rồi mỗi khi nhớ anh, nó lại thập thò bò ra khỏi chiếc vỏ ốc ngụy trang. Nó gối đầu mình lên cỏ, ngẩng lên nhìn mây bay. Rồi nó tự ví mình là những đám mây, và so sánh anh là cơn gió. Cơn gió mãi phiêu lưu chẳng biết ngày về sao có người ngồi đâ nhớ thương, chờ đợi làm gì?
     
    Đang tải...

Chia sẻ trang này